Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

ĐẾM THỜI GIAN


Người lặng lẽ
Đếm thời gian ... trôi ...
Tựa tạ từ, ánh buồn ... vời vợi


Nắng đỉnh đầu
Trưa vàng đứng đợi
Giấc mơ nào, ân ái đợi trao.

Nhẹ hoàng hôn
Nhạt nắng mơn man
Vờn tóc rối, nụ nào giông bão.

Thẳm trời đêm
Ngàn xa huyền ảo
Khúc tự tình dìu dịu đợi nhau.

Nổi xôn xao
Khắc lời khấn nguyện
Trọn một đời miên viễn thương yêu.

Mỗi ngày qua
Hẹn hò mong đợi
Trói đời nhau, trong bể mông mênh.

Để cả tuần
Ta bước thênh thênh
Tờ lịch rơi, lá vàng ủ rũ

Ngày tháng trôi
Nổi niềm mới cũ
Dấu nhạt nhòa, sầu chẳng phôi pha.

Biết bao giờ?
Người lại bật ra
Khúc giao mùa, Người ... Ta
Chợt lạ!

Biết bao giờ?
Ngâu mưa ... nắng hạ?
Em sẽ về ... Thu thảo hồn quê

Biết bao giờ?
Ta lại đê mê
Lại dìu nhau, vào miền ... mê thảo

Biết bao giờ?
Khẻ khàn Người bảo.
Tím bằng lăng, vương miện thuỷ chung !

hoangtranngokha

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét