Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012

Rồi sẽ lại xanh


Hãy quên đi nổi buồn khô héo.
Của những ngày u ám mây đen.
Cuộc đời là... thật, giã đan xen.
Ta biết chọn, cây đời sẽ sống.

Hãy quên đi nổi niềm hoang trống
Của những ngày sóng nổi phong ba
Tình người... khi Em đã nghiệm ra
Thiệt hơn - chân thành còn mãi.

Ai dám bảo, rằng mình từng trãi
trong nổi đau khổ ải khôn cùng
Trong bảo giông mây dẫu mịt mùng.
Vẫn lóe sáng chân trời ánh rạng.

Ta luôn tin từ trong vô hạng
Em sẽ vươn lên, dù hạn héo khô
Cây đời, dù giông bảo đổ xô
Vẫn sẽ lú, mầm xanh hi vọng.

Ta vẫn chờ Em nếu còn chút đọng.
Một yêu thương xóa lạnh tâm hồn.
Như cây khô sẽ lại trường tồn.
Vươn sống dậy qua ngày héo hắt

Em đừng để niềm tin lịm tắt
Ai lớn khôn, không mắc lần sai
Cũng như khi yêu, chỉ một không ai.
Nếu do dự, hai không thành một.

Em hãy quên nổi buồn ủ dột.
Khi ta mãi bên Em, không phải một ngày.
Cây sẽ tươi xanh, dưới dáng hình hài
Không khô héo trong ngày hạnh phúc

hoangtranngokha
.Tịnh..!


Người cứ tịnh tâm đi vào giấc ngủ
Ta sẽ vì người, khe khẻ hát ru.
Xua trong Người những nỗi âm u.
Của cái khắc thời gian đêm tối.

Dòng đời luôn là những điều giã dối.
Người hãy bình tâm, tìm một lối đi về.
Riêng ta ... vẫn luôn giữ vẹn ước thề.
Dẫu thế nhân, có ngàn lần thay đổi.

Điều thiết tha mà ta mong mõi
Người mãi bình yên mỗi tối
, mỗi ngày
Để nâng niu giữ lấy hình hài.
Những con thơ rất cần tình Mẹ

Người hãy quên, những lời nặng nhẹ.
Vì thế nhân, nạnh họe hơn thua.
Ta tin Người chẳng phải đi mua.
Chút phiền muộn, nơi đời gian dối.

hoangtran ngokha

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Vô Định....

Hãy bình yên, Em đi vào giấc ngũ
Đừng lụy phiền, vì đời vốn bảo giông.
Trong lòng Ta chỉ có một hoài mong.
Em sẽ mai trong người hạnh phúc.

Sông đời vẫn trôi, vượt ghềnh, vượt khúc.
Cũng như Ta quen rồi với những niềm đau.
Chỉ một cầu mong cho những ngày sau
Em quên dần, đừng đắng đo quá khứ.

Đời...! hãy luôn mở lòng dung thứ.
Em sẽ tịnh yên, khi mọi thứ bình thường.
Ta thì vẫn sẽ đi trên những con đường.
Dẫu không có Em, trong chiều nhạt nắng.

Trong tình yêu, Ta đâu cần làm người chiến thắng.
Vinh dự gì, khi oai oán van xin.
Ta trả Em về người, trong cõi sinh linh.
Để lại bắt đầu, từ số không vô định
Hoaibac

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012








 
Ráng chiều...

Trên con tàu Amorella 
....xuôi dòng Baltic.
Tháng sáu chiều 
....một ánh hoàng hôn.
Hồn Em muốn chôn 
....khung trời hoài niệm.
Nhưng sao dạ bồn chồn
....mãi bóng hình Anh ?
Cái vạt nắng chiều
....Em hiểu rất mong manh.
Nhưng vẫn là tia nắng
....sưởi hồn Em cô độc.


Chiều nay
....trên boong tàu xuôi dọc.
Như cuộc đời Em
....từng phải dọc xuôi.
Em tìm hoài
....một chút niềm vui.
Trong cái ráng chiều
....hoàng hôn nhàn nhạt.
Cũng có lúc
....Em mong người đi lạc
Là Anh !
....người phiêu bạt nhân gian.
Là Anh !
....ở một lối lang thang.
Dừng trong Em
.... như con Thuyền về Bến.

Em không biết
....từ đâu Anh đến
Mà rất gần
....trong trái tim Em.
Chiều hoàng hôn
....những tia nắng đan xen.
Len nhẹ vào Em
.... một tâm hồn viễn xứ.
Sông ơi !
....Hãy đưa Em, về miền quá khứ
Nơi quê nhà
....xứ hạnh phúc tuổi thơ.
Để Em lại được sống
....trong những giấc mơ
Những giấc mơ
....luôn có Anh trong ấy

Dulan
Viết trong buổi hoàng hôn cuối tháng 6 xuôi dòng Baltic, 
khi chợt nhớ bài thơ " Nắng chiều" của anh Trakhucgiang
 

Cuối con đường...

Em sẽ không để cho anh
một ngày thất vọng
Dù một ngày
hay chỉ một giờ thôi
Vì trong Em
một trái tim côi.
Đang rộng mở
đợi chờ anh đến

Dù những con đường
Tối tăm không ngọn nến.
cũng sáng ngời
khi anh đến bên Em.
Những con đường 
từ những bóng đêm
Sẽ bình minh
trong Em hy vọng.
Nhé anh !
hãy lắng nghe 
lời khát vọng
Ta chờ nhau...
ở cuối con đường


Dulan

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Cuối... con đường !

Ta nợ Em cuối cả cuộc đời.
Nợ yêu thương...
từ nghìn trùng vời vợi.
Nên ta xin làm sân ga đứng đợi.
Chuyến tàu chiều với một nồng thương.
Nếu lòng Em, dẫu có vấn vương
Ai trong ấy, thì ta vẫn đợi.
Đợi Em cuối... con dốc chiều từng sợi
Nắng đìu hiu trong nghĩ ngợi suy tư.
Tình yêu ta dành cho Em
rất đổi vô tư.
Không tính toan hay là ban bố
Ta yêu Em, không bằng đánh đố.
cũng chẳng cố làm, như một vĩ nhân.
Bởi tình yêu là phải hiến dâng.
Cho và Nhận công bằng, tự nguyện
Ta yêu Em bắt đầu từ câu truyện
của đời thường, ước nguyện bên nhau.
Cuối con đường sẽ là chỗ ta trao.
Lời yêu thương, chân thành...chờ đợi.
Dyca


Những con đường... 

Trái tim ta sẽ mãi là như vậy
Một mình Ai và chỉ một riêng Ai.
Dẫu cho đường đời nhiều ngã chia hai.
Ta chỉ chọn một con đường đi thẳng.

Cái con đường đã từng dắt dẫn.
Ta đến cùng Em, chẳng một tính toan
Cùng Em vào giấc Thiên hoan.
Thì mãi mãi không rời xa nửa.

Mùa thì đi qua, nhưng Em thì ở giửa
Trong trái tim ta một nửa chung... hòa.
Nên con đường dẩu nắng nhạt nhòa.
Ta cũng tìm được trong nhau.......
chút tình ấm áp.

Những con đường dù phong ba, bảo táp
Vẫn không thể nào lấn áp thương yêu.
Để ta tìm ...từ trong thãm cỏ rong riêu.
chút mầm xanh của tia hy vọng.
Dyca





Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Vạn Sầu


đã hai ngày Hạ đến

tiếng hát này không anh
trên vành môi chứa biểngiọng thì thào khan khan
@
em không nhìn giờ giấc
vì lời đi quạnh hiu
từ nguyên đêm chủ nhật
phút giây đếm đã nhiều
@
anh mang theo nỗi nhớ
con lốc gió tim em
đánh văng ra cửa sổ
những cơn mơ lì lầm
@
em rẽ theo mùa Hạ
tầm nhìn ngủ không yên
chứa đầy thương chi lạ
linh hồn hơ hải chen
@
hiểu mình nhiều lắm chứ
nên từ . ý xôn xao
cảm xúc nào cũng thử
xem nhớ anh cách nào !
@
đã hai ngày Hạ đến
chập chờn. vui giả vờ
ngồi nhìn xa . hiển hiện
vạn sầu tuôn suối thơ
đht

Nắng vẫn đứng trên đầu
Hạ vẫn cay mắt nhau
Khúc Ve Sầu vẫn cất
Người nghe tình vẫn đau

@

Tuổi thơ chóng qua mau
Linh hồn thêm cằn cội.
Ngày đêm qua tiếp vội
Người lầy lội trong mưa.

@

Giật mình giấc ban trưa
Nôn nao trời nắng hạ
Ngôn từ rơi rất lạ
Giữa cơn mơ thầm thì

@

Em đã cất lời gì
Ướp trời thương ngày hạ
Tự thẳm xa một dạ
Linh hồn lạ... phút giây

@

Cảm xúc nào ngất ngây
Hây hây vào nổi nhớ
Vẳng ca từ " Biển nhớ "
Ngày mai đi...Em đi

@

Theo xoải cánh chim Di
Trên vành môi nhòa nhạt
Suối thơ sầu ngào ngạt
Ta lạc Hạ trong nhau
ngokhahoangtran
Trái...Yêu...!

Trái tim thì có nhiều ngăn
Nhưng tình yêu
thì không nhiều ngăn ban bố.
Nếu Ai đem tình yêu làm câu đố.
thì mãi sẽ là, kẻ ngố mà thôi.
Tình yêu chẳng phải là những viên trôi.
Nên chẳng cần van xin nài nỉ.
Tình yêu cũng chẳng phải là thẩm mĩ.
Đem sánh so, chọn lựa tựa món hàng.
Tình yêu cũng chẳng phải xếp hàng
chờ đặt ân, lồng vàng, son thiếp.
Tình yêu phải là đời đời kiếp kiếp.
chỉ một người và chỉ một mà thôi
hoangtranngokha
Vụng trộm

Anh là người vụng trộm nâng niu.
Theo chân bước, tan trường mỗi bữa.
Anh vẫn quen, cái làn hương sữa.
Tóc Em bay, trong gợn gió chiều.
Để đêm về thầm nhớ thầm yêu.
Nuôi mộng mị, một thời áo trắng.
Nhưng Em ơi ! thời gian là liều thuốc đắng.
Anh chưa kịp nói yêu, thì trời đã ráng chiều.
Hai ngã hai đường, không còn thấy Em yêu.
Anh phiêu bạt, bềnh bồng mây nước.

Đâu còn rồi, vần thơ hôm trước.
Đâu còn rồi mộng ước vu vơ.
Đâu còn rồi một chút hồn thơ.
Đàn lỡ nhịp, thơ cùng lạc vận.
Để mỗi chiều anh đây buồn giận.
Sao không nói yêu, để lận đận hai người.
Nhưng phải chi, ngày ấy... Em nỡ nụ cười.
Thì nắng nhẹ, đâu lười hôn Em khẻ.

Nếu biết rằng, đôi mình hai kẻ.
Đã thầm yêu, thì đâu phải lỡ làng.
Nếu biết rằng, Em sẽ ngỡ ngàng.
Vòng tay ấm, anh nồng nàn vụn dại.
Nếu cuộc đời, có chu kỳ trở lại.
Anh sẽ vẫn yêu, vẫn muốn thật nhiều.
Bao nồng nàn dành đến Em yêu.
Một chút nhớ, chút thương thời thơ dại.


ngokhahoangtran
Ta...trả...

Người lật đật. tìm trang thơ cũ.
Tìm lại chút tình, thừa mứa vừa tan.
Ta thì thong thả lật sang trang.
Với tứ thơ tình vừa mang lại.
Người thì nháo nhào như chạy
Sợ tình xa, dù nó thật gần
Ta... thì có thể sẽ không cần.
Nếu tình gần là không chân thật.

Bởi cuộc đời nếu mãi là tất bật.
Chạy nơi này, tìm kiếm chỗ kia.
Tình van xin, tình phải vòi chia.
Thứ tình ấy mai kia sẽ mất
Nhưng...nếu người, nhỏ dòng nước mắt.
Thì...này ! 
Ta trả người khuất tất nhân gian.
Ta ung dung, giữa bể thênh thang.
Chẳng ủy mị, ngồi trách than tình mất.
ngokhahoangtran
Vết khắc...


Có thể
đêm sẽ ngắn hơn
Khi yêu thương nhoà nhạt
và ... nỗi buồn 
hoá cấp số nhân.

Có thể
bằng lăng tím màu chung thuỷ
Lối Em về
vẫn còn người chờ đợi, ngóng trông.
Thì Em ơi
hãy thôi cô quạnh
Đừng mãi làm
một ánh sao hôm.
Hãy cùng Ta
xoá nhoà vết khắc.
Con chữ đong đầy
thời khắc Yêu ... thương.

Có thể
nỗi buồn Em sâu lắng.
Ta xin một lần
đem nắng ban mai.
và ... có thể
ngày một, ngày hai.
Ta vẫn chờ Em
nối liền khoảng cách

ngokhahoangtran
Ngu Ngơ Rồi Lại Ngu Ngơ
Thôi em chẳng bận lòng chi
Đời cứ lăn lóc thảnh thơi bụi hồng
Vô thường lối đến hư không
Vô thường thả nhẹ chữ buồn gió bay

Ngu ngơ gom chữ về say
Đam mê mài dủa trần ai cũng mềm
Mặc cho giông bão gập ghềnh
Níu bờ nhẩn nhục ghi tên đá vàng

Mặc cho hung dữ bạo tàn
Ngu ngơ qua hết bên đàng ngày lên
Trời cao đất rộng mông mênh
Sá chi mọn nhỏ còng kềnh vác đau

Mặc cho tài mệnh sang giàu
Tình đâu chỉ để bán rao bạc tiền
Ngẫng đầu bao kẻ ngồi trên
Nên ta chưa giỏi chưa kiêu căng đời

Ngu ngơ dạo phố rong chơi
Ngu ngơ 
gom chữ kết lời tặng thơ
Ngu ngơ thả gió ngu ngơ
Ngu ngơ mây nắng thờ ơ thói đời

Mỹ Trinh


Ngu...ngơ..

Em cứ sống giữa đời... một cách ngu ngơ.
Bởi đôi lúc trong ngu ngơ là lòng trong sáng.
Ta chợt thấy Em một ngày bừng sáng.
Giữa dòng đời chứa lắm chán chê.
Ta cảm ơn Em vì một chút đam mê
Cái Nghĩa - Nhân đang cần nhiều lắm.
Và...trong chiều sâu thăm thẳm.
Em hoá dịu hiền...một chút trong Ta.
hoangtranngokha

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

"chỉ đừng mất mát trong đồng tử
thì nẽo gần . xa tùy nghĩ suy .

ĐHT



     

Tôi đi tìm một dấu chim Di
Xua ngọn gió mồ côi chiều thứ bảy
Để gót hài cùng Tôi trong điệu nhảy
Hóa thân vào trong bóng của nhau.

Tôi biết, cái cần tìm...để trao
Để đọng lại vành mi sâu thẳm
Giọt ngọc nào, trên vành ướt đẳm
Mộng mị nào, hạt ấm tâm giao.

Dừng trong nhau, để chợt thấy nao
Giấc chiêm bao, rất cần Ai đếm
Những nổi buồn tự lâu dấu giếm
Cứ tuôn trào, gội rửa sầu vương.

Chỉ cần thôi... một cái chữ thương
Thì đồng tử vương hình...ẩn bóng
Ta dìu nhau vào Thu ánh...óng
Âm ngữ Thi cảm khúc dậy thì.

Hãy cùng tôi nghe lắng...rầm rì
Ánh mưa sa...cội nguồn gội rửa.
Tự thẳm sâu, trái tim một nửa
Đợi chờ nhau từ thưở nghìn thu

Gió chiều này, xua nổi âm u
Xua mồ côi, một thời hụt hẩng
Cùng nhau nhìn, góc trời...rất thẳng
Một màu thương, phẳng lặng...GIÓ CHIỀU

Thuyền đi...Thuyền về..!

xưa cầm cự kiếp thiên di
đậu trên sóng đếm thuyền đi .thuyền về
con thuyền chở những hẹn thề
mùa trinh nguyên ấy vai kề với vai

xưa cầm cự kiếp chờ mai
cánh chùng . sắp mỏi . thở dài .mông lung
bay lên , sợ gió cuồng phong
xác xơ . Thuở Ấy mộng từng bồng phiêu

xoãi chân trên cát cao triều
uống ba giọt mặn . bay liều . biết đâu !
thinh không nắng quái muôn màu
gắn vào đồng tử nỗi sầu không tên

tâm tư vạn cổ thâm đêm
bến bờ rong ngỡ phủ thêm cao tầng
hoài người một sáng . bỗng gần
con thuyền gió hứa chợt dừng ... dang tay

đht
 
 
 Xưa tiền kiếp ... hẹn đến nay
Hoài trong một tối, Người gần trong tôi
Trôi Thuyền mãi cứ trôi
Bến hoài chờ đợi, một tôi bập bềnh


Cát cao triều xuống gập ghềnh
Muôn màu phẳng lặng, dập dềnh sóng xô
Tinh không thuyền ẩn nhấp nhô
Thiên Di sãi cánh, hư vô tử đồng 


Xác xơ một kiếp phiêu bồng
Cánh chùng sợ gió trập trùng phong ba
Thở dài ... mộng ấy còn xa
Mông lung ... gót mỏi xót xa phận người 


Tôi tìm ... tìm chút nụ cười
Mùa trinh nguyên ấy hỡi Người nhớ chăng?
Hẹn thề Thuyền chở đêm trăng
Sóng ru một khúc, lăn tăn đợi chờ 


hoangtranngokha