Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

KHÚC HẠNH THU

1 - Ngôn ngữ gọi mùa


Phải Em ngôn ngữ của mùa thu ?
Chiều trải giăng giăng vệt sương mù
Bảng lảng trời mây mờ che phủ.
Cùng ta nhè nhẹ dạo khúc ru

Em đến cùng ta một dấu yêu
Hồn ta trải rộng ánh nắng chiều
Hồng tâm ấm lại dù đông giá
Xua nỗi cô đơn, xóa tịch liêu.

Em là ngọn gió nhẹ hiu hiu
Là suối thương yêu, giọt mỹ miều
Em đem ánh nguyệt đêm về với
Ru ánh trăng vàng vọng khúc tiêu



Ta người thơ thẩn lạc bồng phiêu
Lạc giữa rừng thu của một chiều
Em nai vàng bước miền ngơ ngác
Để ngác ngơ hồn ta chốn yêu.



Ta muốn cùng ai khúc nghê thường
Đêm thanh cõi mộng vạn dặm trường
Dìu nhau Em nhé vườn thơm ngát
Bát ngát tình ai một khúc thương.


Nhặt nhé này Em chút nắng vàng
Đem về gọi lại tiếng ve ran
Thu sang còn đó, người xa thẳm
Ngôn ngữ gọi mùa thơ mãi vang.


2- Huyễn hoặc

Em huyễn hoặc dưới ánh vàng…thu khúc.
Ta lênh đênh thuyền, lạc giữa Sông trăng
Đêm Hạnh thu ngàn ánh sao giăng
Trong vũ khúc trào dâng cảm xúc.

Có phải ta ?... lạc vào nhau từ dạo lúc.
Đêm nguyên sơ, mê khúc nghê thường.
Từ hồng tâm, nghe ngôn ngữ tỏ                                                                                                                        tường.
                                                          Trái tim Em – ta… như dường ghép nửa.

Để rồi bổng dưng, đêm về bên song cửa.
Mắt huyền Em, ẩn giữa là ta
Nơi bắt đầu, một nốt tình ca
Dìu dật bay xa, vào bao la vũ trụ.


Ừ nhé Em ! một ngày ta về ngụ
Miền tim Em, hội tụ triều dâng
Xô thuyền ta, giữa đảo bâng khuâng.
Đêm ru nhớ, phù vân đọng lại


Tim mở ra, đón chờ ngây dại.
Nụ hôn nồng, ta ngại ngùng trao.
Nghe sóng âm môi ngọt lịm hồn nao.
Như lạc cõi rừng sao huyễn hoặc.










Thu đó Em, dưới ánh trăng vằng vặc
Muôn tia vàng phũ đặc không gian.
Ta mong Em – ta rồi sẽ chảy tan
Trong giấc hoang…thiên ngàn tình sử






3- Có thể nào quên

Có thể nào quên được phải không Em ?
Một trái tim rực màu cháy đỏ.
Trên đỉnh cao, treo ghềnh trăng tỏ.
Nên có thể nào, ta bỏ được nhau.

Chỉ cần thôi một ánh mắt trao
Thì nếu phải xa nhau
đời hoá thành giông bão.
Có thể nào tôi – Em
rơi... ! Trong miền nghịch đảo.
Những mùa xưa, chất chứa não nề.


Giữ vẹn câu thề
Nhé Em !
ta giữ vẹn lời thề
Dẫu mõng manh
như ngọn đèn trước gió.
Đêm hạnh thu vẫn còn đâu đó
Bước chân nai tìm một lối về.

Dòng thời gian đã mấy thu hề ?
Song ! …
Trái tim tôi vẫn tràn trề yêu dấu
Em !...
phương trời xa còn nghe thấu ?
Lời từ tôi …theo dấu chim di.


Dòng thời gian,
được đo bằng những bước đi
Trái tim Em được đo
Vào những khi thương nhớ.
Và vì thế Em ơi xin chớ
Quên mùa thu, nắng ấm phía quê nhà


Ngôn ngữ mùa thu, vốn thật thà.
Ta trao nhau là trao câu chung thuỷ
Lời trái tim, hằn in thế kỷ
Em mùa thu, đâu th nào quên