Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

KHÚC HẠNH THU

1 - Ngôn ngữ gọi mùa


Phải Em ngôn ngữ của mùa thu ?
Chiều trải giăng giăng vệt sương mù
Bảng lảng trời mây mờ che phủ.
Cùng ta nhè nhẹ dạo khúc ru

Em đến cùng ta một dấu yêu
Hồn ta trải rộng ánh nắng chiều
Hồng tâm ấm lại dù đông giá
Xua nỗi cô đơn, xóa tịch liêu.

Em là ngọn gió nhẹ hiu hiu
Là suối thương yêu, giọt mỹ miều
Em đem ánh nguyệt đêm về với
Ru ánh trăng vàng vọng khúc tiêu



Ta người thơ thẩn lạc bồng phiêu
Lạc giữa rừng thu của một chiều
Em nai vàng bước miền ngơ ngác
Để ngác ngơ hồn ta chốn yêu.



Ta muốn cùng ai khúc nghê thường
Đêm thanh cõi mộng vạn dặm trường
Dìu nhau Em nhé vườn thơm ngát
Bát ngát tình ai một khúc thương.


Nhặt nhé này Em chút nắng vàng
Đem về gọi lại tiếng ve ran
Thu sang còn đó, người xa thẳm
Ngôn ngữ gọi mùa thơ mãi vang.


2- Huyễn hoặc

Em huyễn hoặc dưới ánh vàng…thu khúc.
Ta lênh đênh thuyền, lạc giữa Sông trăng
Đêm Hạnh thu ngàn ánh sao giăng
Trong vũ khúc trào dâng cảm xúc.

Có phải ta ?... lạc vào nhau từ dạo lúc.
Đêm nguyên sơ, mê khúc nghê thường.
Từ hồng tâm, nghe ngôn ngữ tỏ                                                                                                                        tường.
                                                          Trái tim Em – ta… như dường ghép nửa.

Để rồi bổng dưng, đêm về bên song cửa.
Mắt huyền Em, ẩn giữa là ta
Nơi bắt đầu, một nốt tình ca
Dìu dật bay xa, vào bao la vũ trụ.


Ừ nhé Em ! một ngày ta về ngụ
Miền tim Em, hội tụ triều dâng
Xô thuyền ta, giữa đảo bâng khuâng.
Đêm ru nhớ, phù vân đọng lại


Tim mở ra, đón chờ ngây dại.
Nụ hôn nồng, ta ngại ngùng trao.
Nghe sóng âm môi ngọt lịm hồn nao.
Như lạc cõi rừng sao huyễn hoặc.










Thu đó Em, dưới ánh trăng vằng vặc
Muôn tia vàng phũ đặc không gian.
Ta mong Em – ta rồi sẽ chảy tan
Trong giấc hoang…thiên ngàn tình sử






3- Có thể nào quên

Có thể nào quên được phải không Em ?
Một trái tim rực màu cháy đỏ.
Trên đỉnh cao, treo ghềnh trăng tỏ.
Nên có thể nào, ta bỏ được nhau.

Chỉ cần thôi một ánh mắt trao
Thì nếu phải xa nhau
đời hoá thành giông bão.
Có thể nào tôi – Em
rơi... ! Trong miền nghịch đảo.
Những mùa xưa, chất chứa não nề.


Giữ vẹn câu thề
Nhé Em !
ta giữ vẹn lời thề
Dẫu mõng manh
như ngọn đèn trước gió.
Đêm hạnh thu vẫn còn đâu đó
Bước chân nai tìm một lối về.

Dòng thời gian đã mấy thu hề ?
Song ! …
Trái tim tôi vẫn tràn trề yêu dấu
Em !...
phương trời xa còn nghe thấu ?
Lời từ tôi …theo dấu chim di.


Dòng thời gian,
được đo bằng những bước đi
Trái tim Em được đo
Vào những khi thương nhớ.
Và vì thế Em ơi xin chớ
Quên mùa thu, nắng ấm phía quê nhà


Ngôn ngữ mùa thu, vốn thật thà.
Ta trao nhau là trao câu chung thuỷ
Lời trái tim, hằn in thế kỷ
Em mùa thu, đâu th nào quên

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

ĐAU NGÁI...NHỮNG CON ĐƯỜNG


Đau ngái… những con đường


Con đường của ngày xưa
Buồn màu mưa, màu mắt.
Con đường đi zít zắc.
Cột gút thắt đời ai ?

Rưng rưng giọt lệ cay.
Của ngày buồn đưa tiễn
Con đường xa miên viễn
Có còn người đợi không ?



Hay chỉ gió mênh mông
Gào thảo nguyên lồng lộng
Hoặc chỉ là giấc mộng.
Qua đêm rồi phù du.

Con đường của thiên thu.
Ngập lá vàng cổ mộ.
Nơi ta - người hội ngộ.
Trong cội nguồn hư vô.

Những con đường mấp mô.
Đưa ta về cát bụi
Ngày xưa là đá cuội
Ru tình một giấc ưu.


Con đường của trời thu.
Gội rửa ưu… phiền não
Ta suốt đời nghịch đảo.
Đo được mấy cung đường

Kiếp duyên nỗi chán chường.
Con đường qua bão nổi
Trái tim già cằn cỗi.
Sao gắn nổi buồn đau.

Con đường của ngày sau.


Vẫn nao nao mờ mịch
Đời luôn là bi kịch.
Nên xám xịt nhân gian.


Xin một đời lang thang.
Xa xa con đường… ái.
Nơi ẩn nhiều ngang trái.
Làm đau ngái tim người.

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

KHÚC RU...MÀU CÁNH PHƯỢNG


Khúc ru...màu cánh Phượng


Cuối tháng năm mưa lâm thâm ướt áo.
Mắt Em nhoè, nương náu trong anh
Ta dìu Em tìm một mảng trời xanh.
Tìm chút nắng hanh, sưởi hồng cánh phượng.


Hay Em cứ chờ… ta đi tìm mượn.
Tiếng ve ran, màu phượng đỏ bừng.
Trái tim Em, nếu vẫn đập không ngừng
Thì ta rất mừng, xin một phần hiện diện.

Bài thơ tháng năm, thường ẩn bao sự kiện
Mùa chia tay, chim chiền chiện chao cành.
Ta muốn ru Em vào giấc trong lành
Đêm mộng mị hoá thành thương mến.



Qua tháng sáu, ta nhờ cơn mưa đến
Trôi dạt tình ta, về bến Em chờ.
Nơi trái tim Em, đầy ấp những bất ngờ
Dành cho ta, một bờ yêu bỏng cháy.

Thương thật thương, miền Em con gái.
Nên ta dành, một góc riêng mình
Nụ hôn đầu tiên, sao tim đập thp thình ?
Chao ngây ngất, tựa biển tình dậy sóng

Tháng năm…giọt mưa sa, ươm mầm sự sống
Ta chờ Em ươm… hạt giống yêu thương.
Để ta ! kẻ lãng du, khát ánh chiêu dương
Đêm miền đợi vấn vương câu nhớ..



Em tím Huế, lúc bên ni - chừ bên nớ
Có chờ ta không đem mớ trầu cay.
Miếng trầu ta têm, nồng vối men say.
Như tình ta vẫn chờ ai vời vợi.

Đoá phượng tím ngày xưa Em đợi.
Ta vô tình, nào nghĩ ngợi xa xăm.
Để chừ ngày… sắp hết tháng năm
Qua tháng sáu, lâm râm lá hẹ.

Đêm nguyên sơ, hương tình thoáng nhẹ.
Ta dìu Em vào, da diết mùa thương.
Và mượn sáo diều, ngân khúc du dương.
Ru Em bằng, trái tim… màu cánh phượng.





Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

VAN NGƯỜI...



Van Người...!


Dường như ta chẳng hề quen.
Sao Em lại cứ, chen vào đời tôi
Nửa đời qua, kiếp nổi trôi
Nên tôi nào dám, để Em đợi chờ

Thân phận tôi, là một gã khờ.
Nửa mê, nửa tỉnh dật dờ men say.
Thôi thì riêng một mình cay.
Xin Em đừng đến, chia hai nỗi buồn.

Thân tôi…. xin trả cội nguồn.
Quay về cát bụi, suối luồng hoang sơ.
Bởi người….chỉ  thoáng cơn mơ.
Giật mình nhìn lại chơ vơ giữa đời



Tri âm tương ngộ bởi trời.
Quả tim lịm tắt là rời nhân gian.
Đừng Em ! quên nhé… tôi van
Bất ngờ chợt gặp, đa mang làm gì



Xuân – Đông – Thu - Hạ chu kỳ
Bốn mùa trời đất d gì đổi thay.
Tôi – Em một ngả nhưng hai.
Nên mong Em chớ chọn sai lối tình.

Đêm hanh hao, xót thân mình.
Van Em đừng để, bóng hình tôi lưu
Để tôi là mãi chàng Ngưu.

Lang thang đi giữa phiền ưu cuộc đời.


Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

MIỀN ĐỢI



Miền đợi...

Tâm rũ rượi, đêm buồn vời vợi
Tịnh không gian, chờ đợi chiêm bao
Mắt hanh hao, câu tứ chênh chao
Ánh nguyệt nao, ngây buồn nét rủ

Gió vẫn gió, đưa về miền cũ
Mây vẫn trôi, vừa đủ ngâu mưa.
Xào xạc thu, đổ lá vàng trưa
Thảng thốt đưa, ngày buồn nứt rạn



Múc nỗi buồn, sao là vừa cạn ?
Hồn lạc loài, giới hạn thanh âm
Bỏ dây chùng, cung bật lặng câm
Đêm hoang dại, triều âm ngủ - thức


Nỗi đau nào, tháng ngày chưa dứt
Mắt môi nào, tiềm thức dại ngây
Hỏi rằng sao ? Người đó – Tôi đây
Bể mơ hồ, lất lay miền đợi


CÓ - KHÔNG...?




CÓ - KHÔNG...?

Tôi nào trách, khi Em không nói
Có – Không …? hai ngữ quá mông mênh
Thì thôi tôi hỏi, sóng lênh đênh
Hỏi trăng chênh vênh, treo đầu núi


Có – Không… ? cuộc tình khi về cuối
Nhớ quên nghiệt ngã ở đôi bờ.
Xin Người cho tôi chút hững hờ.
Chờ nhân gian dật dờ đâu đó

Gửi lòng mình bay theo ngọn gió
Có dối không, nơi đó tình tôi ?
Phiến đá buồn, chắn giữa dòng trôi
Để làn môi nhạt nhòa hôn nụ


Ký ức xưa, dối lòng đêm ngụ
Ảo ảnh người hội tụ có – không ?
Khi đời tôi làm kẻ hát rong
Có – không…? miền thong dong Em đợi

Có – Không… ? xin Em đừng nghĩ ngợi
Bởi vì tôi, đã từng đợi cô đơn
Trong tôi…chưa bao giờ toan tính thiệt hơn.
Vốn tình tôi… có thể chỉ cho, mà không chờ nhận