Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

Vá...đời !

Nắm tay gầy một giấc hời
Người say giấc muộn, giữa đời ưu tư
Thu qua dần mất lời ru
Khơi miền ảo vọng, thiên thu hẫng bờ

Lạ chưa lòng vẫn đợi chờ
Trầm ngâm, nối tiếp hững hờ thu phong
Tiếng chim trời hót mênh mông
Triền miên Người lạc, hư không cõi hề.

Song khung chờ đợi bóng về
Cũ xưa, phố vắng não nề ướt mi
Âm thầm dõi gót chân đi
Hạt xuôi, hạt ngược, hạt ghi lưng tròng

Buồn ! cho số phận má hồng
Vẫn trăm năm đợi, nổi lòng vấn vương
Lẻ nào : " đó chỉ là sương" ?
Tạc ghi vách đá. Cố hương chạnh buồn

Nội tâm chao lượng cánh chuồn
Chằm chằm - Vá vá chút buồn lắng sâu
Mảnh thơ Người vá nơi đâu ?
Thú hoang, vọng ngữ . Ví đâu mảnh đời

Lắng nghe một khúc ru hời
Vá đời sáng tối, ngày rời hư vô
Lưng đồi vẳng tiếng....Nam mô.
Hồn lâng, mảnh vá. Cùng vô địa đàng.


miengthuy 
Khúc Thu phai

Mùa lại đến trời thu vàng đổ lá
Mây giăng giăng phủ nẻo Tôi về
Kỷ niệm buồn thiu
Khi không vẹn ước thề
Em áo đỏ, về theo người khác.

Thu phai, tình tôi mất mác
Sắc phượng đỏ hồng, bỏng rát tim Tôi
Con đường ngày xưa, hai đứa chung đôi
Giờ riêng bước, mình Tôi lầm lủi.

Mùa thi năm nào, Tôi hỏi Em bao tuổi?
Mà dáng thướt tha, những buổi tan trường.
Tôi theo Em, dọc một con đường.
Khung trời Trưng Vương, ấp đầy mộng mị

Tình yêu đôi Ta, thật thà bình dị.
Cũng cánh phượng hồng, trang vỡ trao thư.
Thơ học trò, nào biết ưu tư.
Chỉ những từ DẤU YÊU đến vậy.

Trái tim hồng, Em bắt Tôi đứng dậy
Đi theo Em, ngậy mắt môi Yêu.
Ghế đá, hàng cây ngây ngất liêu xiêu.
Nụ hôn vội, một thời trinh nữ.

Kỷ niệm ngày xưa, giờ Em còn giữ.
Hay chỉ riêng tôi, chót thữ đắng cay.
Con đường xưa bỗng hóa chia hai.
Em quay gót, Tôi buồn thiu, buồn thít

Trưng Vương xưa,
nay Tôi về… tìm chút ít.
Đôi mắt ngày nào, Tôi thích, Tôi thương.
Nhưng khung trời, chỉ những đám mây vương.
Đâu còn đó, Em Tôi…
Thu vàng lá.

miengthuy 

Tình... Nhật

Đóa Hồng Tím, Người đã để dành
Tặng cho Ai, một ngày Tình... nhật
Tim lại rung, là điều có thật
Cảm xúc lùa, thổi bật mồ côi.

Vực xa xôi, hồng tâm ru ảo
Tối não nề, chờ sáng thức thao
Lừng thu chao, tâm thức ẩn nao
Nâng niu ĐóaHồng trao thủy Tím.

Chứng nhân tình, bật rung... cung phiếm
Thánh thót nồng, ngự chiếm thu pha
Trùng trùng xa, khúc vọng ngân nga
Dạ chợt động, Người - Ta... hôn nụ

Ngôn yêu thương, nghìn trùng hội tụ
Tỏ soi tâm, chân ngụ... dâng quà
Lãng mạn song vẫn ẩn thật thà
Long lanh nhãn, vỡ òa lệ hạnh.

miengthuy

Dặn đêm

Người dặn hồn đừng ngủ.
Đong đủ khắc đợi mong
Ta một kiếp đi rong
Chờ nụ hôn mộng mị.


Chỉ nhớ


Người nhớ đường lên thị
Sau quên một lối về?
Hạt rơi nào não nề
Nhạt nhòe tâm thư lạnh.


Thu nào


Đêm thu hồn bỗng chạnh
Lao xao một chút lòng
Thu đến vẫn cô phòng
Ngập ngừng ngày liên tưởng.


Chuyến xe


Đưa Người tìm đến ngưỡng
Dốc vất vả đời leo
Trái tim Người trôi theo.
Nhìn ra Tôi kiệt lực.


Hỏi?


Linh hồn nào sa vực?
Chao gió, tiếng gà trưa
Mộ phần Tôi vẫn chưa
Cuối mưa chiều hạt nhỏ.


Ngày nào?


Ngày nào lời Người tỏ?
Mù mịt thì tương lai
Dĩ vãng thương nhớ ai?
Lưng chừng màu tang... khói


miengthuy
 

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Ngôn ngữ mùa Thu (11)
Bến Thu


Đưa Em về một bến thu
Thuyền ai vớt lá, trăng thu mặt hồ
Ôi chao huyền hoặc trăng mờ.
Anh hoài đứng đợi, ngóng chờ nhân gian.

Thu xưa tình bước sang ngang.
Thu nay cùng với, Em đan sóng tình
Lá rơi chiếc bóng riêng mình.
Tôi Em thu viễn, ẩn hình trong nhau.

Khúc thu dìu dặt Em trao
Thu phong tôi gửi, ánh sao vĩnh hằng.
Yêu Em Tôi bảo Em rằng
Nghìn xa Tôi vẫn, đêm hằng nhớ thương.

Sợi thơ thu quắn tình vương
Chiều nương mục tử, du dương sáo diều
Hồ thu xanh ngát bóng chiều.
Ngữ thu muốn nói, những điều ẩn sâu.

Biết rằng Em đợi đã lâu
Tôi xin xua hết, đêm thâu đá buồn
Thác rơi, nước cuốn thành luồng.
Nhưng không ngăn được, mái xuồng tôi sang.

Thu này dừng kiếp lang thang.
Trong Em một khúc, tình lang nhé người
Chín thương cộng một thành mười.
Khúc thu Ta đã, là Người Dấu Yêu.
Ngôn ngữ mùa Thu (10)
Miền lộng gió

Có phải thu về từ cơn gió nhẹ?
Tháng tám xanh, nét mực người trao.
Vầng trăng khuya, thao thức hồn nao
Lao xao vắng, tiếng gà văng vẳng

Em còn nhớ, phố nào tấp thẳng
Hàng me già, thu vẫn âm Ve.
Người chẳng nhớ ra, gót ngựa mộ xe
Khuya hai đứa, nằm nghe nhịp thở.

Tự lúc Em, ngắm vành trăng vỡ.
Thu phôi pha, bỡ ngỡ ngăn tình
Người về thiên thu, Em ở lại một mình.
Hồn đau buốt, tái tê vời vợi…

Nghĩa trang buồn, những ngày chờ đợi
Đếm lá vàng, từng sợi thu sang.
Tâm thức Em với những ngỗn ngang
Chân lang thang về vùng miên viễn.

Tôi gã khờ, đứng chờ Em tiễn
Một linh hồn, vĩnh viễn ra đi
Để xin được chia, một góc sầu bi
Trong tâm thức, quên đi kỷ niệm.

Góc bình yên từ lời tâm nghiệm.
Ta cùng Em, hiển hiện thương yêu.
Thu nay Em, không phải cô liêu
Mà đã cùng Ta, miền yêu lộng gió.