Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Cổ tích trong mưa

Ký ức nào, cơn mưa còn lại
Người gác cung đàn, hoang dại ý thơ
Trăng tàn còn vương, theo những giấc mơ
Khuất nẻo xa, mờ sương bàng bạc

Cung, thanh trầm trôi theo ý nhạc
Người thả con thuyền, trôi lạc vào nhau
Lãng bảng ý thơ huyền thoại Người trao.
Nên Tôi nào hiểu, chỉ là thơ ...là nhạc

Tôi ngồi đếm, hạt mưa rời rạc.
Khúc vĩ cầm dào dạt sông trăng.
Hồn nhấp nhô con sóng lăng tăng.
Vào ký ức, lâng lâng đọng lại

CỔ TÍCH TRONG MƯA, NGHÌN THU MỀM MẠI.
TA VẪN CHỜ NGƯỜI TRỞ LẠI ĐÊM MƯA
Lang Thang 
Ừ thì trả nợ nhau nè , 
Lang Thang người cứ mãi mê đi tìm . 
Con đò xa bến nằm im ... 
Dòng sông trăn trở - nhận chìm nổi đau . 
Áo xưa giờ bạc phết màu 
Thời gian có đủ , đong sâu ân tình ? 
Lặng lờ giữa buổi bình mình , 
Sông Mơ ngập nắng chở tình về đâu ? 
Biết người trải cuộc bể dâu , 
Biết lòng quân tử mai sau vẹn tình 
Kiếp này chẳng phải của mình , 
Kiếp sau anh nhé , đinh ninh hẹn thề . 

23-7-2012 
Cali -MPN



Lang thang



Biết rằng có được kiếp sau

Hẹn thề chi để nỗi đau chồng chềnh
Bể dâu Thuyền vượt thác ghềnh
Nỗi lòng quân tử Người đền được bao?

Sông Mơ tràn ngập nao nao
Bình minh có đủ lao xao gợn lòng?
Đò xa để bến cô phòng.
Lang thang Người lạc vào vòng nhân gian

Ừ thì trả nợ phù tang
Ta trôi... trôi mãi có tan nỗi buồn?
Sông Người trăn trở cội nguồn
Cuốn về biển lớn, nộ cuồng phong ba

Xin cho gặp lại Người Ta
Kiếp này cùng dẫn đi qua thác ghềnh
Mặc cho thế sự không bền.
Ta - Người trong nhé... cùng đền nợ nhau.





trakhucgiang


" Nghe lòng vui nghe hoang mang đổi mới
Anh là anh người mở cửa vô thường"
Mỹ Trinh 




Dạo khúc Vô thường.

Vâng! sẽ là những con đường
Cho thơ Chúng ta không còn lạc vận
Những con đường đi về miền bất tận
Sâu tận hồn đau, một cõi vô thường.

Ta nắm tay nhau... đi trên những con đường
Thơ Em, thơ anh sẽ vô ngôi, vô tận
Nó giúp ta xóa nhòa oán hận.
Nơi những đau thương, lận đận một thời.

Về miền hư vô... ta sẽ không rời.
Dẫu rủi mai đã từng ngự trị
Nơi ấy ta vĩnh viễn xa rời miền đố kỵ
Của những gì trong thế giới bon chen

Ta cảm nhận từ nhau cái chút đan xen
Những tâm tư lắng trầm tịnh khúc
Một cung trầm, khởi đầu từ lúc.
Ta gửi đến Em, từng hạt nắng mai.

Để lòng ta cảm nhận men say
Từ trái tim Em, chút lòng trổi dậy
Đêm nay sao ta gần đến vậy?
Xin được cùng Em dạo khúc VÔ THƯỜNG


trakhucgiang

TỰ THƯỞ NÀO?

Vâng! Dấu yêu ơi
Anh đã nuốt từng giọt lệ
Nhỏ từ Em
trong xúc động dạt dào
Chẳng biết tự khi nào
Mà ta yêu nhau đến vậy?
Hay từ mỗi đêm, khi bừng tỉnh dậy
Ta đã trong nhau vạn vạn, ngày ngày

...

Yêu một dáng hình hài
Cô đơn trong tuyết lạnh
Yêu để nghe lòng bỗng chạnh
Cánh Cò lẻ loi,
đêm lạnh xa quê

Ngày lê thê
Ta tìm Em trong ấy
Bất chợt rồi ta thấy
Từ thưở nào... Ta đã ở trong nhau.



trakhucgiang

Hồn đau 



trái tâm tư đêm qua còn xanh lét
chiều hôm nay chắc nắng ngọt nên hồng
răng cắn miếng , sữa phối âm nguyên chất
bùi như là khi môi chạm phải hôn

@

ngạt ngào hương , vị ôm em đầy mật
chao cả lòng , nghiêng trào chất tri âm
từng tri kỷ đêm hồng nhan bỗng sực
nhớ muôn đời lần thai nghén tình chung

@

trái tâm trạng rụng trên tay bất chợt
thuở chân em rong qua chợ thơ người
giá quá mắt , em liệu mình không nỗi
thôi trở về tay không , ngắm đơn côi

@

trái tâm tư ngỡ còn xanh chưa chín
hôm nay muồi . chiều lột vỏ, ngâm tim
rượu phấn người . say em . vui câm nín
nghiêng nghiêng , trời đang vò võ bỗng nhiên...

đht 


Giăng mây trời, qua một mái hiên
Nghiêng nghiêng nắng, say hồn trống vắng
Ngỏ tâm tư, tìm trong đêm trắng
Trái mộng đời, Người ngắm lẻ loi

Khi tâm hồn, một bóng đơn côi
Nghe tâm trạng, não nề vô tận
Thử thời vận, nguồn thơ sai vận
Giá thời gian, lận đận lao đao

Ngát hương đời, một thuở Người trao
Nghiêng cả lòng, đa mang nào tội.
Đón Vì Sao, lạc loài nguồn cội
Đêm hồng nhan, dạ khúc nao nao

Mềm môi hồng, người vội trao nhau
Để bây chừ, chẳng hiểu vì sao?
Nắng hồng nhẹ, nghe buồn man mác
Trái tâm tư, một thời ngơ ngác

Trái chín muồi... xơ xác... niềm đau

trakhucgiang

Như Làn Mây trắng bay

Bay về đâu mây trắng
Hay về một góc trời
Mây hãy nói những lời
Nồng nàn hương tình tự.

Mây lang thang về ngự
Hải đảo miền cô đơn
Hoặc nơi chốn vu sơn.
Có chút tình nho nhỏ

Mây trắng ơi muốn ngõ
Với chim Vũ lời gì ?
Hay lời nói thầm thì
Yêu thương miền đất lạ

Trái tim Mây nhớ họa
Một bóng hình yêu thương
Mây nhé về tựa nương.
Trong lòng Ta sớm tối.

Mây bay về một lối
Trong đêm tối ngát hương
Cho Ta chút vấn vương
Mây trắng này... thương nhé!
trakhucgiang
Vẫn là sông một dòng cô quạnh
Trôi về đâu giá lạnh hồn đau.
Ta có còn một chút cho nhau.
Hay chỉ có, góc trời khoảng lặng ?

Ngokhahoangtran
THU EM

ừ! Ta chạm Thu Em một thưở
Khúc giao mùa bỡ ngỡ chờ nhau.
Chỉ là, một vạt nắng lao xao.
Cũng đủ làm, hồn ta ngây ngất.

Thu đến Em, từ trong ánh mắt
Mông mênh xa, nhưng lại rất gần
Để trong Ta, lại được một lần.
Nhè nhẹ khúc, âm vần cung bậc.
trakhucgiang
RU

Ru Em... một giấc trang đài
Ru Em... vào những đêm dài yêu thương.
Ru Em... vạt nắng chiều vương.
Ru Em... ngàn khúc tiêu tương sáo dìu.
Em ru... tôi khúc nhạc chiều
Em ru... tôi những yêu kiều đợi trao.
Em ru... tôi những lời nao 
Em ru... tôi giữa ngàn sao vĩnh hằng.
Tôi - Em... từng đã biết rằng.
Em - Tôi... một nửa đều hằng ước ao.
Tôi - Em... một nửa chờ trao.
Em - Tôi... lạc giữa trong nhau kiếp này
TRAKHUCGIANG
KHÚC TÌNH - KHÚC NHỚ
Từ dạo bên Em một khúc tình.
Trong Ta là cả một bình minh.
Thương yêu tràn ngập ru khúc nhớ.
khúc nhớ Ngọc Lan vẫn khiết tinh.

Khúc tình Em đến, vẹn trung trinh
Khúc nhớ Em gieo một bóng hình.
Khiến hồn tôi lạc vào cõi mộng.
Cõi mộng, hồn thơ khúc lặng thinh

trakhucgiang
LAO XAO NHÀNH NHỚ
Cái anh thấy đầu tiên là ánh mắt.
Đêm không sao vẫn trong vắt ánh nhìn.
Không gian Em ru là một giấc tình.
Đong đưa mộng vào miền thương nhớ.

Ngày đan xen, đêm dài bên nớ.
Nhớ không Em, sợi nắng thu vàng.
Đem cho anh cái góc nồng nàn.
Hong môi lạnh, khẻ khàn chợt ấm.

Cơn giông ngày nào thét gào tiếng sấm.
Giờ bình yên, nụ thắm Em trao.
Đêm nay dù không một ánh trăng, sao.
Anh vẫn thấy nao nao nụ đợi.

Đan cho nhau, chỉ hồng một sợi.
Cho một ngày chờ đợi đã lâu.
Dù giếng đời, có cạn hay sâu.
Ta cùng Em vẫn không E ngại.

Mở lòng ra Ta tìm nhau lại.
Chút thương yêu, khờ dại thưở nao.
Môi tìm môi nhè nhẹ ta trao.
Nụ hôn nồng lao xao nhành nhớ.

trakhucgiang
Thánh thót mưa rơi 
Giọt buồn chới với tình rơi 
Giọt nào lặng lẽ đơn côi ?
Những cơn mưa vô tình ,
những con mưa rồi sẽ ?
Trôi ...trôi về bến nào .

Xa xôi niềm nhớ , ai hong màu mơ ?
Tình ai lặng lẽ chưa thôi mong chờ .

Ngồi ôm niềm nhớ , mịt mờ chân mây ,
Lòng em còn mãi ...cơn say giữa ngày .

Giot buồn lóng lánh tình ơi !
Giọt nào nhức nhối tim tôi ?
Giọt buồn cứ mãi xót xa 
Tình ai lặng lẽ , hoài mang một đời .

Người ơi quên mau tình cũ...
Từng cơn mưa đêm vần vũ .
Giọt mưa rơi hiên ngoài ...
Lòng xót xa u hoài .
Thánh thót , giọt mưa ngắn dài .

Mưa Phố Núi
................

Rơi !
Giọt ngắn, giọt dài
Đọng !
bờ mi một thưở
Xót !
Một đời trăn trở
Quên !
tình cũ nhạt nhoà
Lặng !
Đêm ngà cô độc
Buồn !
Một khúc tha hương
Vươn !
Một làng tóc rối
Tối !
Một góc mịt mùng
Trùng !
Tiếng lòng thổn thức
Lặng !
Một sân ga buồn
Thèm !
Một bờ môi lạnh
Chạnh !
Thánh thót...mưa rơi


trakhucgiang
Cô phòng 

Giọt sầu giọt tủi , rơi ! 
Lặng lẽ đơn côi , vắng . 
Khe khẽ thì thầm , mưa ! 
Lưa thưa nỗi nhớ - chờ , 
Tình ai một đời - đợi . 
Vời vợi cô đơn - buồn . 
Mưa tuôn , mưa tuôn . 

Đêm dậm sâu nổi nhớ 
Bơ vơ ơi tủi hờn . 
Khát khao chới với , 
Một hình một bóng , ai ? 
Cuối trời mưa lặng lẽ ... 
Nhẹ bóng tôi - Cô phòng ! 

Mưa phố núi





 
Mưa , giọt ầm ì...đổ !
Người, vội lặng lẽ...đi !
Hồn, một nổi sầu...bi !
Em, âm thầm cô...quạnh !

Đêm, gió về hiu...lạnh !
Đau, nổi đau tủi...hờn !
Ảnh, xa xăm chập...chờn !
Mái, tranh nhà trống...vắng !



Nghe, từ tim cay...đắng !
Người, một nổi cô... phòng !
Xin, mang chút tấm...lòng !
Xua, khoảng trời vắng...lặng !

Đời, như là dấu...lặng !
Mưa, gội rửa phiền...ưu !
Xin, trao một khúc...ru !
Chờ, lưa thưa nổi...nhớ !

Khẻ, thì thầm là...cớ !
Đợi, một ngày Chim...di !
Theo, một bước chân...đi !
Chờ, một trời nhung...nhớ !

Ngokhahoangtran

Cảm ơn nhiều nhiều bài thơ Mưa Phố Núi viết tặng.

Đã mấy ai trên đời người hiểu được ?

Để vẫn sống bình thường không cảm nhận lẻ loi.


Mưa phố núi


Người có biết ?
Để sống được bình thường ...
là không phải dể
Trong cái thế giới lọc lừa ...
người dẫm lên nhau.
Họ luôn sống trên nỗi khổ đau
Quên tất cả nhân tình thế thái
Và sẵn lòng luôn làm điều trái
Vì lương tâm đã cháy tự lâu rồi.
Họ đâu còn cảm xúc bồi hồi
Hay rung động với cảnh đời đau khổ.
Thơ ... có thể chỉ là một chỗ
Họ khoe khoang kiến thức rộng sâu.
Nhưng thực tình chỉ là những đâu đâu
với những ngôn từ ... rỗng tuếch.
Lấy mắt mình, nhìn bầu trời như chú ếch
Tự giếng sâu ngốc nghếch ngỡ càn khôn
Những tâm hồn như thế đáng đem chôn.
Tận mồ sâu âm u, rỗng mục
Họ nào biết khơi trong, gạn đục.
Nào biết ... thế nào là nhẫn nhục, thương yêu.
Họ chỉ biết rao rêu
Thơ văn ba đồng, năm cắc ...
Nhưng cứ tưởng rằng mình là chắc
Như một bậc thầy, như một vĩ nhân
Đi dạy đời, thắc mắc tha nhân.
Những ngôn từ cao siêu, trống rỗng
Đôi lúc cũng giã vờ ...
bỗng một chút bâng khuâng
Khi thấy chiếc lá vàng rơi rụng ...
.......

Tôi muốn nói cùng Người ...
không bằng lời chúc tụng
Mà chỉ bằng lời chân thật con tim.
Khi đời là những bóng đêm
Ta cố chân thành, ngác ngơ để sống
Cái MỸ THIỆN CHÂN rất trống
Rất khó tìm trong lừa dối nhân gian.
Hãy đi tìm từ những nỗi lầm than.
Người sẽ thấy ... đời ... còn thương đau lắm
Để một lần Người được thấm.
Sống BÌNH THƯỜNG thôi ...
cũng khó lắm với ĐỜI.
Ngokhahoangtran
Hãy ... 

Hãy tan vào đêm nguyện ước ! 
Hãy soi tình nhau dại khờ , 
Hãy nhắm mắt quên đi lừa lọc ... 
Hãy cứ vờ ta chẳng biết thương đau . 

Đường khúc khỉu ai đếm mấy nhịp cầu ? 
Ta tô vẻ tình yêu từ màu mắt , 
Biếc ngàn sao sáng trời vui đất . 
Bởi từ tâm ánh lửa yêu thương . 

Con đường rợp xanh bóng mát , 
Ban mai ngập nắng bình yên . 
Ngày tiếp ngày khúc nhạc vui réo rắc ... 
Nềm tin yêu ánh lửa vô thường . 

Mưa phố núi 





Từ một ánh lửa vô thường
Ta soi tìm con đường phía trước.
Có thể là điều ao ước
Rất đổi thân quen khi ngước mắt nhìn.

Những con đường có những gập ghềnh
Như dòng đời nhiều đen hơn trắng.
Và vì vậy khi nếm mùi cay đắng
Ta lại đau trong đêm trắng đợi chờ

Ngày ... biến thành kẻ dại khờ.
Ngu ngơ trong tình đời lừa lọc
Có khi cũng cố nhướng mày để học
Quên dối gian, vờ vĩnh thương đau.

Nhưng đau vẫn là nổi đau
Luôn để lại vết lòng sâu nặng
Bởi là vậy ... nên ta cứ cúi đầu im lặng.
Đi dưới mưa, lủi thủi một mình ta

Dấu riêng mình chẳng muốn nói ra.
Ta không tìm ... một chút lòng thương hại
Trái tim ta chứa đầy ái ngại
Trốn cõi nhân gian, tìm đến VÔ THƯỜNG.

hoangtranngokha
Đền...Em !

Rứa thì ...tôi sẽ đền Em
Một chiếc hôn xa, Em đem tôi lại
Rủ thơ về, đêm hoang dại
Trang tim dâng trào... ái ngại, ấp e.

Biết tìm đâu... chút chở che
Hay là tìm lại, dấu khe hoang đường
Lũy rêu phong... đã rũ tường
Phế tích Tiêu tương, như dường tím lịm

Vấn vương nào... cho tôi nghiệm
Phút nét trinh nguyên, phút niệm dại khờ
Tìm yêu thương... một bóng mờ
Vần chữ ấy, như vẫn chờ vẫn đợi.

Phím tâm linh...nào vời vợi
Tiếng đêm về...sao ngời ngợi niềm đau ?
Đá nỉ non...vẫn thức trao
Nửa thầm thì, tìm trong đau...thổn thức.

Mang nắng về...hong đêm dứt
Tím hoàng hôn, nổi bứt rứt khôn ngôi
Lá bay hoang...tím hồn Tôi
Hoàng hôn tím, Người cùng Tôi bước lạc.

ngokhahoangtran